Họ và Tên: Nguyễn Thị Linh Dung
Lớp: 12A1- Trường PT DTNT THCS &THPT Huyện Lương Sơn
Địa chỉ liên hệ: Xã Cao Dương, huyện Lương Sơn, tỉnh Hoà Bình
Số điện thoại: 0383.229.562
Thông tin trong tác phẩm viết: Thầy cô và mái trường Nội Trú Lương Sơn
Bài thi viết “ Những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường” năm 2023
Thời gian cứ thế trôi qua như thoi đưa, vậy là thấm thoắt tôi đã là học sinh lớp 12 và chuẩn bị ra trường. Đứa trẻ ngày nào còn khóc lóc, nép sau lưng mẹ trong ngày đầu tiên cắp sách đến trường. Giờ đây đã sắp phải nói lời chia tay với mái trường cấp ba, với thầy cô, bạn bè.
Có ai đó đã từng nói: “Người sống nhiều nhất không phải người sống lâu năm nhất mà là người có nhiều trải nghiệm phong phú nhất” . Những trải nghiệm của tôi suốt những năm tháng qua gắn bó với “thầy cô và mái trường” như một bộ sưu tập phong phú, một bức tranh sinh động với bao nhiêu kỉ niệm của một thời áo trắng – một thời không thể nào quên.
Lúc này đây, bất chợt những kỉ niệm chợt ùa về, đưa tôi trở lại những ngày tháng còn là một học sinh đầu cấp. Nhớ ngày nào ngôi trường mang tên Phổ thông Dân tộc nội trú THCS & THPT huyện Lương Sơn vẫn còn quá xa lạ với tôi, ngôi trường mơ ước của bao lứa học sinh như tôi. Có lẽ ấn tượng đầu tiên về ngôi trường Nội Trú này phải kể đến cổng trường khổng lồ làm tôi thấy bất ngờ, lần đầu tiên đứng ở cổng trường nhìn vào, tôi đã hét thật to như để thỏa mãn sự sung sướng, thích thú xen lẫn tò mò của bản thân mình về trường. Thật sự, trước khi trở thành một thành viên trong ngôi nhà chung, tôi đã dành một tình yêu trọn vẹn cho ngôi trường này. Từ những bậc thang, lối sỏi cũ, những dãy hành lang nội trú chạy dài ngập nắng trong những buổi chiều thu. Để rồi cảm xúc vỡ òa khi biết mình đã trở thành một thành viên bé nhỏ trong ngôi nhà này. Có thể tôi quá lan man nhưng có lẽ những kỉ niệm đầu tiên về ngôi trường luôn là những kí ức theo tôi đi suốt cuộc đời. Kỉ niệm với ngôi trường này nhiều lắm kể làm sao cho hết, thời gian gắn bó với ngôi trường trong suốt quãng thời gian tuổi học sinh của tôi còn nhiều hơn là khoảng thời gian ở nhà. Ngôi trường gắn bó với tôi cả lúc vui lẫn lúc buồn. Nào là những ngày lao động, trực tuần mệt nhoài. Nào là những ngày trời lạnh rét run người vẫn đến trường học. Nào là những ngày trời mưa… Đâu đây trong tôi những ngày lang thang khắp các ngõ ngách của trường không khác gì những nhà thám hiểm mở rộng tầm mắt đến những vùng đất mới. Thật nhiều, thật nhiều những kỉ niệm nơi đây…..
Tôi nhớ nhất là vào năm học lớp 10, có lần tôi bị sốt rét nặng, nằm trong phòng, tôi chỉ mong có người đến giúp đỡ mình. Hôm ấy các bạn của tôi đều đi học hết, chỉ có cô giáo chủ nhiệm của tôi – cô Nguyễn Thị Hằng, sau giờ làm việc cô vẫn lên phòng để kiểm tra nền nếp của học sinh – việc mà cô làm đều đặn mỗi ngày. Hôm ấy khi cô bước vào phòng, cô vội vã hỏi han và động viên tôi. Sau khi đã cho tôi uống thuốc, cô còn ân cần dặn dò tôi phải giữ gìn sức khoẻ, nếu ốm nặng cô sẽ đưa tôi đi bệnh viện khám. Quả thực những cử chỉ ấy, lời nói ấy đến bây giờ tôi vẫn chưa thể quên! Thầy cô ở trường Nội trú Lương Sơn đều như vậy, thầy cô luôn ân cần, quan tâm học sinh từng chút một. Các thầy các cô luôn coi chúng tôi như những đứa con thứ hai của mình.
Cũng giống như con thuyền, luôn phải đương đầu với sóng gió, nhưng điều làm cho con thuyền ấy đi đến đích chính là nhờ vào tài năng chỉ hướng và chèo lái nó đi đúng con đường. Quả đúng như vậy, có mấy ai đi suốt cuộc đời mình mà không có người thầy, người cô dẫn lối. Có mấy ai trưởng thành mà không phải trải qua những ngày tháng học sinh, ngồi trên ghế nhà trường nghe thầy cô giảng bài. Những người lái đò tận tụy hết lòng với nghề, với mỗi lứa học sinh của mình. Làm sao có thể lớn lên, có thể trưởng thành mà không có thầy cô ở bên dạy đỗ, dẫn đưa.
Thầy cô giống như những kim chỉ nam, những ngọn hải đăng giúp ta định vị, tìm thấy hướng khi đi lầm đường, lạc lối. Thầy cô giống như ngọn lửa ấm áp, dìu dắt chúng tôi trước những vấp ngã của cuộc đời. Tôi vẫn nhớ những bài học mà cô giáo dạy Văn lớp 12 – cô Nguyễn Thị Sâm của chúng tôi đã nói rằng: Đôi khi phép chia không cho ra thương nhỏ hơn. Như là: Chia nụ cười – và nhận về vô số niềm vui… chia vòng tay – và nhận về mênh mông ấm áp… Chia quan tâm – và nhận về bao la yêu thương…. Chia yêu thương – và nhận về rất nhiều hạnh phúc…. Không phải cứ nhân lên, cuộc sống của ta mới trở nên giàu có, học cách sẻ chia và trao đi bằng trái tim chân thành, ta sẽ nhận ra những điều mình nhận được còn rất nhiều hơn thế!
Quả thật, những năm tháng ở mái trường Nội trú, từ những ngày đầu bỡ ngỡ, còn chưa quen biết ai. Năm nay tôi đã là một học sinh cuối cấp, thời gian bên mái trường không còn nhiều nữa, điều tôi nhớ nhất vẫn là những giờ học ý nghĩa, những giờ ra chơi thảnh thơi bên lũ bạn thân thiết. Tôi thích nhất là giờ học Lịch Sử của cô Nguyễn Ngọc Thuý, mỗi giờ lên lớp của cô luôn giúp tôi sống lại những thời kì huy hoàng của đất nước. Mỗi lời cô dạy, tâm huyết cô trao khiến tôi thêm phần tự hào về những máu xương mà ông cha ta đã đánh đổi để chúng tôi có hạnh phúc của ngày hôm nay. Thật cao quý biết mấy! Thầy cô với những ước mơ, niềm yêu nghề cháy bỏng luôn thực hiện thiên chức của mình là dạy dỗ học sinh nên người. Có lẽ, chỉ có sự cố gắng nỗ lực, chăm chỉ, lấy kết quả học tập của mình để bù đắp cho công ơn thầy cô, cho những gì mà thầy cô đã dành trọn vẹn nửa đời người cho nghề giáo. Ngày 20/11 đang đến gần, có thể nhiều người sẽ đem tặng thầy cô của mình những bó hoa to, lộng lẫy; Những món quà đắt tiền. Hay những món đồ mua vội và trong các cửa tiệm. Nhưng với tôi, không có gì có thể thay thế bằng những lời chúc, ngồi bên thầy cô trò chuyện về những kỉ niệm một thời gắn bó, bởi chỉ có tình cảm chân thành xuất phát từ trái tim mới đến được trái tim. Một lần nữa tôi xin chúc thầy cô những người lái đò tận tụy của mình sức khỏe dồi dào, công tác tốt,… để dẫn đưa những lứa học sinh của mình qua sông.
Tôi phải cảm ơn, cảm ơn thật nhiều tới ngôi nhà chung – trường Phổ thông Dân tộc Nội Trú THCS và THPT huyện Lương Sơn và những người thầy, người cô hết lòng vì học sinh của mình bằng một tình cảm trọn vẹn nhất. Có lẽ, mái trường và thầy cô nơi đây là một mảnh ghép trong cuộc đời tôi mà có đi đến đâu, dù thời gian có trôi qua nhiều biết mấy, phủ bụi và xóa nhòa đi tất cả thì tình cảm dành cho mái trường và thầy cô nơi đây vẫn luôn đong đầy và trọn vẹn




